Tuổi 20, Phương Mỹ Chi có nhiều cột mốc đáng nhớ, cô chấp nhận bắt đầu lại từ con số 0 với ngoại hình, âm nhạc và cuộc sống mới.
Tuổi 20, Phương Mỹ Chi có nhiều cột mốc đáng nhớ, cô chấp nhận bắt đầu lại từ con số 0 với ngoại hình, âm nhạc và cuộc sống mới.
– Phương Mỹ Chi trông già dặn và chững chạc trong giao tiếp. Showbiz hẳn đã làm bạn thay đổi rất nhiều?
Tôi nghĩ ai rồi cũng lớn, không thể ngây thơ mãi được. Mọi người hay gọi Phương Mỹ Chi là “ca sĩ nhí”, nhưng thực tế tôi đã 20 tuổi, đi hát 10 năm rồi. Tôi để mọi thứ phát triển theo hướng tự nhiên và không cố tình ra vẻ non nớt, ngây thơ.
Giao tiếp và ứng xử là thứ phải học cả đời. Tôi là người nhạy cảm trong các mối quan hệ. Đôi khi lỡ nói một câu vô tư, người khác không nghĩ gì nhưng mình lại sợ họ buồn lòng. Có lẽ vì tâm thế dè dặt, suy tư đó nên trông tôi chững chạc hơn.
Một số anh chị, bạn bè đồng nghiệp nói Chi may mắn vì được là “em gái út của showbiz”. Trong các sự kiện lớn nhỏ, mọi người luôn có mặt ủng hộ, có thể vì tôi đã ứng xử đủ dễ thương và tôn trọng tất cả.
– Việc là trụ cột kinh tế gia đình có khiến bạn cảm thấy mệt mỏi, áp lực?
Tôi chủ động lo cho cha mẹ và hỗ trợ chị gái phần nào. Trước nay, tôi không suy nghĩ quá nhiều về chuyện tiền bạc hay nặng gánh gia đình, con cái lo cho cha mẹ là trách nhiệm.
Tôi rất dở trong tính toán, quản lý tiền nong nhưng có chị bên cạnh, giúp việc thu chi và các khoản thu nhập lo cho tương lai. Nhờ thế, tôi đỡ nặng đầu và chỉ cần tập trung vào công việc chuyên môn.
– Dọn ra ở riêng, mở công ty làm Chủ tịch, thay đổi hẳn phong cách, ngoại hình… Những cột mốc lớn diễn ra cùng thời điểm liệu có quá sức với một cô gái mới 20 tuổi?
Đúng là mọi thứ đến nhanh và bất ngờ nên ban đầu tôi chưa hoàn toàn thích nghi được. Cảm xúc chông chênh dễ khiến tôi tiêu cực về tâm lý. Khi không làm được một việc gì đó, thấy mình bất lực, vô dụng. Những chuyện dù rất nhỏ cũng làm bản thân xúc động.
May mắn tôi là người hướng ngoại nên khi gặp chuyện buồn thường chia sẻ với chị và bạn bè. Nếu hướng nội, chắc tôi trầm cảm lâu rồi.
– Trong suốt 10 năm làm nghề, giai đoạn nào là khủng hoảng nhất?
– Không đến nỗi là khủng hoảng nhưng tôi có khó khăn, áp lực và bị tụt cảm xúc. Tôi nghĩ thời điểm khó khăn nhất là mình mở công ty vì mình tiếp xúc với môi trường mới, có định hướng mới rồi phải chuẩn bị vào đại học. Bên cạnh đó, tôi còn quyết định ra ở riêng cùng với chị gái mà không ở chung với ba mẹ nữa. Ngoài ra, tôi còn tháo kính để khiến bản thân trở nên khác hơn. Từ đó, tôi phải tìm hiểu, thích nghi từ từ nên giai đoạn chuyển giao hơi khó khăn một chút.
– Giai đoạn rời xa vòng tay của ba mẹ, bạn làm quen với cuộc sống độc lập như thế nào?
– Trước hết tôi phải đấu tranh với bản thân rồi đến ba mẹ. Tôi xin phép sống riêng rất khó vì là cục cưng của gia đình và được ba mẹ chăm sóc rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, đến một thời điểm tôi muốn tìm những cảm hứng khác để sáng tác. Mọi người cũng biết viết nhạc cần rất nhiều không gian, khoảng lặng để cảm thụ âm nhạc nhưng khi ở nhà chung với ba mẹ, tôi không có phòng riêng và tôi còn sống trong xóm lao động nên nhịp sống rất nhộn nhịp. Dù nó rất vui nhưng có những lúc mình cần khoảng không gian im lặng để tập trung suy nghĩ. Đó chính là động lực lớn nhất để tôi muốn chuyển ra ở riêng.
– Sau khi ra ở riêng, cuộc sống của bạn đã ổn định chưa?
– Hiện tại, cuộc sống của tôi đã ổn định hơn một năm trước. Sau showcase, ba mẹ hoàn toàn tin tưởng và hiểu rằng vì sao tôi nhất quyết đấu tranh để được sống độc lập. Khi đó, tôi muốn tự quản lý công việc, mở công ty, hợp tác với người này người kia… nhưng lúc đó ba mẹ không hiểu mình nói cái gì. Vì ba mẹ sợ mất đi những thứ đã có và hợp tác với những người không đáng tin tưởng hoặc sợ tôi bị gạt tiền nữa. Đợt đó, tôi có khóc lóc vì tức còn mẹ tôi cũng khóc bởi không thuyết phục được tôi ở lại chứ hai bên không ai van xin ai. Cả mẹ và tôi đều rất cứng rắn dùng lý lẽ để thuyết phục lẫn nhau.
– Cảm giác của sự tự do khi bắt đầu mọi thứ mới mẻ hơn sẽ ra sao?
Bài hát Hai mươi của cô Mỹ Tâm có đoạn: “Ngày hai mươi em ùa vào đời/ Ðời vừa hai mươi xanh lạ”, tôi rất thích vì thấy tương đồng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mở công ty, dọn ra ở riêng hay bắt đầu sáng tác nhạc… Tất cả chỉ được quyết định trong khoảnh khắc. Sự độc lập có thể mệt mỏi, tạo áp lực nhưng đổi lại là cảm giác tự do, cảm hứng để bắt đầu nhiều điều thú vị trên hành trình sắp tới.
– Bạn dành thời gian cho chuyện tình cảm thế nào?
Tới giờ Chi vẫn “ế”, cũng có cảm nắng vài người nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua. Do tính chất công việc chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, không đủ điều kiện tìm hiểu nên mọi thứ dừng ở mức cảm mến.
Thời gian này, tôi muốn dành hết cho công việc và sắp tới là việc học. Những điều này mình có thể chủ động được chứ tình cảm khó nói lắm. Tôi tin duyên đúng thời điểm sẽ đến, không cần cố ép bản thân. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ công bố với mọi người (cười).